Ngày hôm đó, hai vợ chồng anh Ngọc Trị – chị Kim Thi chỉ ngồi lặng bên nhau, không ai nói một lời nào – căn bệnh ung thư ập đến với chị, như một nhát cắt sâu vào tháng ngày bình yên kéo dài suốt 20 năm tại Bệnh viện FV. Chị rơi vào tuyệt vọng, còn anh âm thầm và bằng mọi cách – níu chị ở lại với niềm hy vọng. Nhưng chính trong thời khắc khó khăn đó, anh chị lại tìm thấy nhiều lý do để yêu mến FV hơn, vì nơi đây đã không để cả hai lẻ loi giữa thử thách cuộc đời.
Từ gia đình nhỏ trở thành hai mảnh ghép của Gia đình lớn – FV
Chị Huỳnh Kim Thi bắt đầu công việc tại Đơn vị săn sóc đặc biệt (ICU) của Bệnh viện FV từ năm 2004. Là một hộ lý, chị đã chứng kiến không ít những khoảnh khắc sinh tử của bệnh nhân, đã đồng hành cùng các điều dưỡng và bác sĩ trong nhiều ca bệnh nguy kịch. Những ngày đầu tiên có lẽ đã làm chị “choáng ngợp” với một bệnh viện quốc tế, nhưng càng về sau chị càng quý mến nơi này, vì cảm nhận rõ sự tử tế – mà theo cách chị nói là “làm việc đàng hoàng và nhân văn”. Vì nhà khá xa bệnh viện, nên thời gian đầu chị Thi thường nhờ chồng đưa đón.

Sau 5 năm gắn bó, chị nói với chồng, hãy thử sức ở một nơi chị cho là tuyệt vời. “Anh chồng” – Phan Ngọc Trị khi ấy đang làm việc bên ngoài, đã nghe và nhìn “đủ nhiều” về FV thông qua vợ, nên quyết định thử sức một lần. Anh trở thành một y công, làm việc tại nhiều khoa khác nhau trước khi là thành viên Khoa Cấp cứu. Anh Trị gật đầu, đồng tình là mọi hình dung về FV đều như chị Thi kể hằng ngày, “chỉ có điều 15 năm qua, hai vợ chồng phải mạnh ai nấy đi tới Bệnh viện, vì tính chất công việc và ca làm khác biệt, mà ai cũng muốn làm tốt việc được giao”, chị Thi vui vẻ chia sẻ.
Điều đặc biệt nhất ở công việc của anh Trị là đảm nhiệm một vai trò hầu như ít ai sẵn sàng làm – “người coi sóc” nhà đại thể bệnh viện. Gần 10 năm qua, anh Trị là người cuối cùng tiễn biệt các bệnh nhân đã qua đời, lo chu toàn mọi chi tiết, giữ gìn sự trang nghiêm nơi đây bằng tâm thế kính cẩn. Anh làm việc bằng sự lặng lẽ và kiên nhẫn hiếm có, điều mà chị Thi cho rằng chính anh đã giúp mình vững vàng qua nhiều giai đoạn khó khăn, cũng như luôn tin rằng người làm việc thiện thì tương lai sẽ được đền đáp.
Gần 10 năm qua, anh Trị – chồng của chị Thi – đã lặng lẽ gắn bó với công việc tại Nhà đại thể Bệnh viện FV, là người lo chu toàn mọi việc để tiễn biệt các bệnh nhân đã qua đời
Trong 20 năm đi cùng FV, anh Trị và chị Thi, từ một gia đình 2 thành viên đã gia tăng sỉ số lên thành 6 người. Với “4 bạn mới” mà theo lời chị, đều lớn lên và được chăm sóc trực tiếp hay gián tiếp bởi những đôi tay và kiến thức ở FV. Những đan xen, nối kết đó làm cuộc sống của đôi vợ chồng này như gắn liền với sự trưởng thành của Bệnh viện.
Khi bệnh viện không chỉ là nơi để “kiếm kế sinh nhai”
Cuộc sống vẫn êm đềm trôi qua cho đến khi biến cố sức khỏe ập đến như một tiếng sét ngang trời. Hai năm trước, chị Kim Thi được chẩn đoán mắc ung thư phổi. Chị nhớ hình ảnh mình ngồi đó, ngay trong bệnh viện mình làm việc, và khi nhận được kết quả,cả hai vợ chồng đều chết lặng, ngồi cạnh nhau mà không nói lời nào. Điều đầu tiên mà hai anh chị nghĩ được là phải để chuyện này gói gọn giữa hai vợ chồng và không nên chia sẻ để tránh mọi người lo lắng.
Vì chi phí và cảm giác sợ bị “bao vây” trong sự quan tâm của đồng nghiệp, anh chị bàn nhau rời FV để đi điều trị ở một cơ sở ngoài. “Anh đồng hành cùng mình trong mọi quyết định, lúc đó cả hai đều hy vọng sẽ có câu trả lời khác hoặc có một phép màu nào đó”, chị Thi hồi tưởng. Rồi câu chuyện vẫn như vậy, cả hai anh chị chỉ có 2 chọn lựa – hoặc đối mặt hoặc buông xuôi. Chính lúc đó, cả hai anh chị đã chọn tiếp tục âm thầm cùng nhau chiến đấu với nghịch cảnh.
Giữa những đêm thức trắng với sự hoang mang và lo lắng, đôi lúc chị lại tìm được sự mạnh mẽ nhờ vào ánh mắt bình tĩnh và kiên định của chồng. Anh Trị không phải người giỏi ăn nói, anh chỉ âm thầm ở đó và làm tốt tất cả những điều có thể làm. Sự vững vàng, với nét mặt cứng cỏi và không tỏ ra suy sụp của anh đã là chỗ dựa tinh thần, đã tiếp sức cho chị trên hành trình gian truân phía trước.
Sự điềm đạm, bình tĩnh của anh Trị đã là một điểm tựa vững chắc giúp chị Thi vượt qua được những giai đoạn khó khan nhất khi điều trị căn bệnh quái ác
Nhưng với những đồng nghiệp tại ICU – những người đã đồng hành với chị suốt hai thập kỷ – hy vọng chị Thi sẽ có thêm những lựa chọn tốt hơn nên đã lặng lẽ báo tình huống lên Ban Giám Đốc. Bác sĩ Vũ Trường Sơn, lúc đó vừa đảm nhận vị trí Phó Giám đốc Y khoa đã tiếp nhận thông tin và hành động ngay. “Bác sĩ Sơn sắp xếp mọi thứ, cả chuyện xin hồ sơ điều trị của mình ở bệnh viện bạn về. Bác sĩ còn thuyết phục mình ở lại FV điều trị, các chuyện khác cứ để sau khi hết bệnh rồi tính”, chị Thi đã không cầm được nước mắt khi nhớ lại khoảnh khắc đó.
“FV đã không để mình đơn độc với căn bệnh”
Trong suốt “cuộc chiến” tiếp sau đó, chị Thi đã quên đi bản thân là một bệnh nhân K vì niềm hy vọng bất ngờ tràn về. Chị chỉ còn nhớ nụ cười tự tin của bác sĩ Basma, nhớ những lời động viên của đồng nghiệp và nhớ nhất là khi bác sĩ Lương Ngọc Trung – người trực tiếp phẫu thuật cho chị – hỏi có muốn chọn bác sĩ nào mổ thì anh sẽ cố gắng sắp xếp. “Bác sĩ giỏi như vậy mà vẫn khiêm tốn vì hy vọng mình có được điều trị tốt nhất. Đối với mình, được các bác sĩ FV – như những người thân – điều trị, thì còn cần lựa chọn ai khác nữa‘”, chị Thi xúc động nói.
Như những gì hai anh chị vẫn thường nhắc trong gia đình nhỏ của mình, rằng sự tử tế và chân thành trao cho mọi người xung quanh, một ngày nào đó sẽ quay lại với những ơn đền tương xứng. Chị đã mô tả rất nhiều về trải nghiệm “được sống trở lại” của mình, rất nhiều, nhưng khi ngẫm lại, đó là một cảm xúc mà rất khó để diễn tả cho tròn nghĩa. Đâu dễ khi mô tả lại niềm hạnh phúc, lòng biết ơn và sau cùng là về một tình yêu đầy tự hào dành cho nơi chốn đã 2 lần trao vào tay mình cuộc đời mới.
Với anh chị, FV không chỉ là nơi làm việc mà còn là một “mái nhà”, nơi đã giúp mình vượt qua sinh tử và trao cho mình một cuộc đời mới
Cả hai anh chị đều hiểu, điều trị ung thư là một chặng đường dài và bệnh nhân sẽ cần rất nhiều động lực để chiến thắng căn bệnh quái ác này. Nhưng đối với chị Thi, cảm giác chiến thắng gần như đã đến ngay từ giây phút chị quay trở về “mái nhà FV” để điều trị. “Điều tuyệt vời nhất trong quá trình điều trị là mình nhận ra, FV đã không để mình đơn độc. Mọi người đã mang lại cho mình niềm tin gần như đã mất đi”, chị Thi hạnh phúc nói.
Nhiều người tìm đến FV như một địa chỉ uy tín về y tế, nhưng đối với vợ chồng anh Trị và chị Thi, FV còn hơn thế – đó là nhà. Anh, chị đã chung tay đắp bồi nền móng cho môi trường “làm việc đàng hoàng” này, đã mến mộ những đồng nghiệp lăn xả vào giúp người và cũng nhận lại từ FV những gì xứng đáng. Như niềm tin mà hai anh chị vẫn tâm niệm, hãy gõ cửa chăm chỉ – chắc chắn sẽ có người đến và mở ra một đời sống mới.